Và để trở thành những chiến binh can trường của Chúa, cần trải qua hành trình nào? Cách thức thật đơn giản: Hãy nộp đơn vào Văn phòng tuyển dụng của Chúa. Công ty của Chúa không đòi hỏi những chỉ tiêu: chiều cao, cân nặng hay học vấn như các công ty tuyển dụng khác. Cuộc chiến thứ ba 1643Sửa đổi. Bài chi tiết: Xung đột Công ty Đông Ấn Hà Lan với Đàng Trong. Mất Bắc Bố Chính, năm 1643, Trịnh Tráng điều quân vào nam chiếm lại. Chúa Trịnh cử hai con là Tạc và Lệ đi tiên phong, cùng các tướng Phạm Công Trứ, Nguyễn Danh Thọ, Nguyễn Những Chiếc Bình Thương Xót của Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời đã vạch ra đường lối công chính và sự công bình của Ngài trong Kinh thánh, và chúng ta là những chiếc bình mang lòng thương xót của Ngài đến với một thế gian đang tan vỡ. Chúng ta là Thân-thể của Đấng Mê Chiến Binh Của Chúa (2022) | Medieval (2022) IMDb: 6 2022 126 min 19 views Câu chuyện về biểu tượng vương quốc Séc thế kỷ 15 và lãnh chúa Jan Zizka, người đã đánh bại quân đội của Teutonic Order và Đế chế La Mã Thần thánh. Truyện Chiến Binh Của Công Chúa - Chương 25. Alaric suýt mắc nghẹn vì ngụm rượu trong miệng. Caelen có vẻ thở phào khi McDonald đã không nhắm vào mình, và gửi sang anh trai cái nhìn đầy cảm thông. . Mairin chán nản nhìn tòa pháo đài đang dần hiện ra khi họ cưỡi ngựa vượt qua bức tường đá cuối cùng để tiến vào sân trong. Những suy nghĩ về việc bỏ trốn nhụt dần khi nàng nhìn vùng đất rộng lớn trong vô vọng. Nơi này đúng là nội bất xuất, ngoại bất nơi đều có người, hầu hết đang luyện tập, một số người sửa chữa những mảng tường thành phía trong, những người khác đang nghỉ ngơi và uống nước từ một cái xô gần bậc cầu thang dẫn vào pháo cảm nhận được suy nghĩ u ám của nàng, Crispen ngẩng lên, đôi mắt màu lục ánh lên nỗi sợ hãi. Nàng siết nhẹ thằng bé trong vòng tay của mình để trấn an. Nhưng sự thật là, nàng cũng run rẩy như chiếc lá cuối lính dẫn ngựa của nàng dừng lại, nàng phải cố lắm mới ngồi vững được trên yên. Crispen túm lấy bờm ngựa để giữ cho họ ngồi cưỡi ngựa ngay bên cạnh và kéo mạnh Mairin từ lưng ngựa xuống. Crispen ré lên kinh hoàng khi ngã lộn nhào khỏi vòng tay nàng rơi xuống cúi xuống, những ngón tay của hắn siết chặt làm tay nàng tím bầm. Nàng giật mạnh ra và rướn đôi tay bị trói đỡ Crispen đứng quanh họ, tất cả hoạt động dừng lại khi mọi người ngừng tay để nhìn những người mới đến. Từ xa, một số phụ nữ nhìn nàng chằm chằm đầy tò mò, họ lấy tay che miệng và thì thầm gì biết trông mình lúc này xấu như quỷ, nhưng hiện nàng chỉ bận tâm về điều gì sẽ xảy ra khi Lãnh chúa Cameron đến để xem tù nhân của mình. Lúc đó, chắc có Chúa mới giúp được rồi nàng thấy hắn hiện ra ở đầu cầu thang dẫn vào tòa tháp chính, ánh mắt sắc nhọn chiếu thẳng vào nàng. Những lời đồn về sự tham lam, tàn nhẫn và tham vọng của hắn khiến nàng nghĩ đến hình ảnh một con quỷ. Nhưng thật ngạc nhiên, hắn lại cực kỳ đẹp phục của hắn hoàn hảo như thể nó chưa bao giờ được mặc ra chiến trường. Nhưng nàng biết rõ con người thật của hắn dưới lớp trang phục đẹp đẽ ấy. Nàng đã từng cứu chữa cho không biết bao nhiêu người lính từng đồng hành với hắn. Bên hông hắn, thanh gươm lóe lên dưới ánh nắng mặt trời, lưỡi gươm sắc như dao đột nhiên đưa tay lên che cổ, nuốt khan khi cơn nghẹn dâng lên.“Ngươi tìm thấy cô ta à?" Duncan Cameron lớn tiếng từ đầu cầu thang.“Vâng, thưa Lãnh chúa." Finn xô nàng về phía trước, lắc nàng như một con búp bê rách nát. “Đây là Mairin Stuart."Duncan nheo mắt, cau mày như thể trước đây hắn đã từng rất thất vọng. Hắn đã tìm kiếm nàng lâu đến thế sao? Nàng run rẩy và cố không để cơn sợ hãi lấn át lý trí.“Cho ta xem bằng chứng," Duncan tiến đến chỗ nàng đúng lúc Finn đẩy mạnh nàng về phía hắn. Nàng đâm sầm vào ngực hắn với một lực mạnh đến độ khiến nàng không thở nổi. Một tên lính khác xuất hiện, và trước sự bẽ bàng đến tột cùng của nàng, chúng vén gấu váy nàng đi xuống cầu thang, mặt nhăn lại vì tập trung khi hắn đến gần nàng. Có điều gì đó hung tợn lóe lên trong mắt hắn, rồi chúng sáng bừng lên trong chiến thắng khi ngón tay hắn lần theo hình xăm và hắn nở một nụ cười mãn nguyện. “Huy hiệu hoàng gia của Alexander," hắn lẩm bẩm. “Suốt thời gian qua mọi người đều nghĩ cô đã chết, còn Neamh Álainn thì bị mất mãi mãi. Giờ thì cả hai đều là của ta."“Không bao giờ," nàng rít giật mình, hắn bước lùi lại, quắc mắt nhìn Finn. “Kéo váy cô ta xuống."Finn giật mạnh váy nàng xuống rồi buông cánh tay nàng ra. Crispen đứng bên cạnh nàng ngay lập tức.“Ai đây?" Duncan gầm lên khi thấy Crispen. “Thằng con ngỗ ngược của cô ta à? Cô ta xác nhận nó là con à? Không thể nào!"“Không, thưa Lãnh chúa," Finn nói nhanh. “Thằng bé không phải con cô ta. Chúng tôi bắt được nó đang cố trộm con ngựa của ta. Cô ta bảo vệ nó. Không có gì đâu ạ."“Lôi nó ra."Mairin vòng cả hai tay quanh Crispen và nhìn Duncan chằm chằm với tất cả lòng căm thù sâu sắc nhất mà nàng có. “Ngươi cứ thử động vào thằng bé xem, rồi ngươi sẽ phải hối tiếc vì đã có mặt trên đời này."Duncan chớp mắt ngạc nhiên, sau đó cơn giận lan khắp mặt hắn, khiến nó gần như tím tái lại. “Ngươi dám, ngươi dám đe dọa ta ư?"“Làm đi, giết ta đi," nàng bình thản nói. “Việc đó sẽ giúp ngươi đạt được mục đích của mình đấy."Hắn giơ tay ra và đấm thẳng vào má Mairin. Nàng ngã xuống đất, hai tay khum lại ôm lấy cằm.“Để chị ấy yên!" Crispen hét huých thằng bé, kéo nó xuống lọt thỏm vào vòng tay nàng. “Suỵt," nàng cảnh báo. “Đừng chọc giận hắn thêm nữa."“Ta thấy lý trí của ngươi đã quay lại rồi đấy," Duncan nói. “Nhớ đừng để nó đi mất lần nữa."Nàng không nói gì, chỉ nằm yên trên mặt đất, ôm chặt lấy Crispen trong lúc nhìn chằm chằm vào đôi bốt sạch bóng của Duncan. Hẳn là hắn chẳng bao giờ làm việc, nàng nghĩ. Thậm chí bàn tay đấm vào mà nàng cũng rất mềm. Làm thế nào mà một người đàn ông vươn lên nắm quyền lực bằng cách đạp đổ bao người khác lại chỉ có sức mạnh như vậy nhỉ?“Đưa cô ta vào trong và bảo lũ đàn bà tắm cho cô ta," Duncan nói có vẻ ghê tởm.“Cứ ở bên chị," nàng thì thầm với Crispen. Nàng không tin là Finn sẽ không làm đau thằng lôi nàng đứng dậy, vừa kéo lê vừa thúc nàng vào trong tháp chính. Mặc dù bên ngoài trông có vẻ sáng sủa, nhưng bên trong tháp chính thật bản thỉu, ngập mùi ẩm mốc và rượu bia để lâu ngày. Chó sủa ầm ĩ và mùi phân xộc lên khiến nàng phải nhăn mũi lại.“Lên lầu đi," Finn gầm gừ, xô nàng lên cầu thang. “Và đừng cố làm trò gì. Ta sẽ cho lính canh đứng bên ngoài cửa phòng cô. Nhanh lên. Đừng để lãnh chúa phải chờ đâu."Hai người phụ nữ được giao nhiệm vụ tắm cho Mairin nhìn nàng với vẻ vừa cảm thông vừa tò mò khi họ nhanh chóng gội đầu cho nàng.“Cô có muốn cho thằng bé tắm chung không?" Một người hỏi.“Không!" Crispen đang nằm trên giường la lên.“Không," Mairin nhẹ nhàng lặp lại. “Cứ để nó yên."Sau khi xả hết bọt xà phòng trên tóc Mairin, họ giúp nàng tắm và nhanh chóng mặc cho nàng một chiếc váy dài màu xanh dương tuyệt đẹp với những đường thêu tinh tế quanh cổ, tay áo và gấu váy. Nàng thấy ngay trang phục của mình mặc giống màu của Duncan. Hắn coi nàng là chiến lợi phẩm mới dễ dàng làm hai người phụ nữ đề nghị làm tóc cho nàng, Mairin lắc đầu. Ngay khi tóc khô, nàng sẽ tết nó người phụ nữ nhún vai rồi rời khỏi phòng, để nàng ở lại chờ lệnh triệu tập của ngồi xuống giường cạnh Crispen, ngay lập tức nó rúc vào cánh tay nàng.“Em đang làm chị bẩn đấy," nó thì thầm.“Chị không quan tâm."“Chúng ta sẽ làm gì hả chị Mairin?"Giọng nó run rẩy đầy lo lắng, nàng hôn đỉnh đầu nó.“Chúng ta sẽ nghĩ ra điều gì đó, Crispen ạ. Chúng ta sẽ nghĩ ra điều gì đó."Cửa mở toang, theo bản năng, Mairin đẩy Crispen ra sau lưng. Finn đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt ngạo nghễ.“Lãnh chúa cho gọi cô."Nàng quay sang Crispen và ôm lấy cằm nó cho đến khi nó nhìn thẳng vào mắt nàng. “Em ở đây nhé," nàng thì thầm. “Đừng ra khỏi căn phòng này. Hứa với chị đi."Thằng bé gật đầu, mắt mở to sợ đứng lên và bước đến chỗ Finn. Khi hắn giơ tay ra định túm lấy cánh tay nàng, nàng giật ra. “Tự ta có thể đi mà không cần giúp đỡ."“Con khốn kiêu căng," hắn cắn xuống cầu thang trước hắn, mỗi giây trôi qua, nỗi sợ hãi của nàng một tăng lên. Khi thấy vị linh mục đứng bên cạnh lò sưởi trong đại sảnh, nàng biết Duncan đang tận dụng cơ hội. Hắn sẽ cưới nàng, ngủ với nàng, và chính thức quyết định số phận của cả nàng lẫn Neamh Finn đẩy nàng tới trước, Mairin thầm cầu nguyện được ban sức mạnh và lòng can đảm cho những gì nàng sẽ phải làm.“Cô dâu của ta kia rồi," Duncan nói, cắt ngang cuộc trao đổi với vị linh mắt sắc lạnh, hắn nhìn nàng chăm chú, như ngầm cảnh báo về những hậu quả nếu nàng từ ơi, xin hãy giúp linh mục hắng giọng và tập trung sự chú ý vào Mairin. “Con có bằng lòng không, cô gái?"Sự yên lặng bao trùm như thể tất cả đang chờ câu trả lời của nàng. Rồi, rất chậm rãi, nàng lắc đầu. Vị linh mục chuyển ánh nhìn sang phía Duncan, trong đôi mắt hiện lên lời buộc tội.“Chuyện này là thế nào hả Lãnh chúa? Ngài đã nói với tôi là cả hai người đều mong muốn cuộc hôn nhân này."Vẻ mặt của Duncan làm vị linh mục phải lùi lại. Ông ta vội vàng làm dấu thánh và đứng cách Duncan một khoảng an quay sang nàng, máu như đông lại, một người đàn ông điển trai trong phút chốc trở nên đáng ghê bước về phía nàng, siết chặt đến mức nàng e là xương mình sẽ gãy mất.“Ta sẽ chỉ hỏi một lần nữa thôi," hắn nói bằng giọng nhỏ nhẹ đầy giả tạo. “Nàng có bằng lòng không?"Nàng biết. Nàng biết rằng khi nàng thốt ra lời từ chối, hắn sẽ trả đũa. Hắn thậm chí còn có thể giết nàng nếu nhận thấy con đường đến với Neamh Álainn tiêu tan. Nhưng việc nàng sống ẩn dật bao lâu nay không phải để đầu hàng trước dấu hiệu đầu tiên của nghịch cảnh. Bằng cách này hay cách khác, nàng phải tìm lối thoát khỏi mớ bòng bong nâng vai lên, cảm thấy xương sống như bị một thanh gươm đâm vào. Bằng giọng rõ ràng, dứt khoát, nàng thốt ra lời từ chối của mình. “Không."Tiếng gầm giận dữ của hắn gần như khiến tai nàng ù đặc. Nắm đấm của hắn làm nàng văng đi cả mét, co rúm người lại, thở hổn hển. Hắn đã đánh mạnh vào sườn nàng đến mức nàng không thể hít nổi không khí vào phổi ngước ánh mắt choáng váng và mơ hồ lên và thấy hắn đang đứng phía trên, cơn tức giận của hắn thật khủng khiếp, cảm giác như có thể sờ thấy được. Trong giây phút đó, nàng biết mình đã lựa chọn đúng. Nếu như hắn giết nàng trong lúc hắn giận dữ thì ai biết cuộc đời nàng sẽ như thế nào khi lấy hắn làm chồng? Sau khi nàng sinh cho hắn đứa con thừa kế cần thiết để có được Neamh Álainn, nàng hẳn sẽ vô dụng với hắn, và khi đó hắn sẽ tống khứ nàng thôi.“Đầu hàng đi," hắn nói và giơ nắm đấm lên đe dọa.“Không."Giọng nàng không còn mạnh mẽ như trước nữa, nghe giống hơi thở hơn, và môi nàng run run. Nhưng nàng cố gắng nói rõ ràng nhất có tiếng lầm rầm trong sảnh không ngừng vang lên, mặt Duncan căng ra, đôi má hắn tím đến nỗi nàng nghĩ hắn sắp nổ bốt bóng loáng vung lên, đá thẳng vào người nàng. Tiếng thét đau đớn của nàng tắt lịm bởi cú đòn tiếp theo. Cứ như thế, hắn đá nàng, rồi lôi nàng dậy và giộng thẳng cú đấm vào mạng sườn nàng.“Lãnh chúa, ngài giết cô ta mất!"Mairin gần như bất tỉnh. Nàng không biết ai nói câu đó. Nàng rũ rượi dưới tay hắn, mỗi hơi thở đều khiến nàng đau đến chết thả nàng xuống với vẻ ghê tởm. “Nhốt cô ta vào phòng. Không ai được phép cho cô ta ăn uống. Kể cả thằng nhãi đi cùng cô ta nữa. Để xem cô ta chống cự được bao lâu khi mà thằng oắt kia rên rỉ vì đói."Nàng lại bị lôi xềnh xệch dù đang bị thương nặng. Mỗi bậc cầu thang là một nỗi đau đớn tột cùng khi cơ thể nàng va vào sàn đá cứng. Cánh cửa phòng bật mở, Finn ném nàng vào ngã lăn xuống sàn, cố gắng giữ mình tỉnh táo sau mỗi hơi thở.“Chị Mairin!"Crispen lao đến bên nàng, đôi bàn tay bé nhỏ của nó ôm chầm lấy nàng.“Đừng, đừng chạm vào chị," nàng thì thầm bằng giọng khản đặc. Nếu thằng bé chạm vào nàng, nàng chắc chắn mình sẽ ngất xỉu.“Chị phải lên giường đã," thằng bé tuyệt vọng nói. “Em sẽ giúp chị. Nào, chị Mairin."Nó gần như sắp khóc. Nếu không nghĩ đến việc thằng bé sẽ sống sót thế nào dưới bàn tay của Duncan nếu nàng chết đi, Mairin đã nhắm mắt lại và cầu nguyện được ra đi thanh gắng hết sức bò về phía giường, mỗi cử động đều làm xương nàng đau thấu tim gan. Crispen cố gắng nâng đỡ nàng hết sức có thể, giúp nàng trèo qua thành nằm vật ra tấm nệm rơm, nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Thở cũng đau nữa, Crispen nằm cạnh nàng, cơ thể ấm áp, đáng yêu của nó tìm kiếm nguồn an ủi mà nàng không thể nào cho vào đó, thằng bé vòng tay quanh người nàng, ôm chặt lấy nàng vào cơ thể bé nhỏ của mình. “Đừng chết nhé, chị Mairin," nó khẽ khàng cầu khẩn. “Em sợ lắm."***“Tiểu thư. Tiểu thư của tôi, tỉnh dậy đi. Cô phải tỉnh dậy."Tiếng thì thầm khẩn cấp làm Mairin tỉnh lại, và ngay khi nàng xoay người để tìm mối phiền toái đang quấy rầy mình, cơn đau buốt nhói rần rần chạy khắp mình mẩy khiến nàng phải há hốc miệng ra để thở.“Tôi xin lỗi," người phụ nữ lo lắng nói. “Tôi biết tiểu thư bị thương nặng, nhưng cô phải nhanh lên."“Nhanh lên?"Giọng Mairin líu ríu, đầu óc nàng quay cuồng. Bên cạnh nàng, Crispen trở mình và hoảng hốt khi thấy bóng người đứng bên giường.“Vâng, nhanh lên." Giọng nói bồn chồn lại vang lên.“Bà là ai?" Mairin cố hỏi.“Chúng ta không có thời gian để nói chuyện, thưa tiểu thư. Lãnh chúa đã uống say và ngủ rồi. Ông ta nghĩ cô bị thương quá nặng nên không thể bỏ trốn nổi. Chúng ta phải đi ngay nếu cô muốn thoát khỏi đây. Ông ta định giết thằng bé nếu cô không đầu hàng đấy."Khi nghe thấy từ “bỏ trốn” đầu óc nàng tỉnh táo hơn một chút. Nàng cố ngồi dậy nhưng suýt thét lên vì cơn đau nhói bên sườn.“Nào, để tôi giúp cô. Cả cậu nữa, cậu bé," người phụ nữ nói với Crispen. “Cậu và tôi cùng giúp tiểu thư của cậu nào."Crispen lồm cồm bò dậy rồi tụt xuống giường.“Sao bà lại làm việc này?" Mairin hỏi khi hai người họ đỡ nàng ngồi dậy.“Việc ông ta làm là điều đáng hổ thẹn," người phụ nữ thì thầm. "Đánh một cô gái như cô. Ông ta điên rồi. Cô luôn là nỗi ám ảnh của ông ta. Tôi lo cho tính mệnh của cô, dù cô có đầu hàng hay không, ông ta cũng sẽ giết thằng bé."Mairin dùng chút sức lực còn lại để siết nhẹ tay bà. “Cảm ơn bà."“Chúng ta phải khẩn trương lên. Có một lối đi bí mật ở phòng bên cạnh. Cô sẽ phải đi một mình. Tôi không dám đưa cô đi. Ở cuối lối đi, Fergus chờ cô cùng với một con ngựa. Cậu ấy sẽ đặt cô và cậu bé lên lưng ngựa. Việc đó sẽ làm cô đau, nhưng cô phải gắng chịu.”Mairin gật đầu chấp thuận. Trốn thoát trong đau đớn hay chết trong thanh thản. Đó không phải là một quyết định khó phụ nữ hé cửa phòng, quay trở lại chỗ Mairin và đặt một ngón tay lên môi nàng. Bà đưa tay sang trái ra hiệu để Mairin biết là lính canh vẫn đang ở luồn tay vào tay nàng, và nàng siết nhẹ để trấn an nó. Từng chút, từng chút một, họ nín thở, len lỏi qua những tên lính canh đang say ngủ trong bóng tối của hành lang. Mairin nín thở trong suốt quãng đường, sợ rằng nếu nàng chỉ hơi thở dốc một chút, lính canh sẽ tỉnh dậy và đánh thức cả pháo cùng, họ cũng đến được căn phòng kế bên. Bụi bay cuộn mù lên quanh mũi nàng khi họ bước vào trong, nàng phải bóp chặt hai cánh mũi để không hắt hơi.“Ở đây," người phụ nữ thì thầm trong bóng đi theo âm thanh của giọng nói cho đến khi nàng cảm nhận được sự lạnh giá lan tỏa từ bức tường đá.“Chúa sẽ ở bên cô," người phụ nữ nói khi bà chỉ cho Mairin và Crispen đi vào đường hầm chỉ có đủ thời gian để dừng lại cảm ơn bà bằng cái siết tay nhẹ, rồi sau đó nàng kéo Crispen tiến vào con đường bước đi khiến Mairin rúm người lại vì đau. Nàng sợ xương sườn mình đã gãy, nhưng ngay lúc này nàng chẳng thể làm gì để giải quyết chuyện đó hối hả đi trong bóng tối, Mairin chỉ còn biết kéo Crispen đi theo sau mình.“Ai đó?"Mairin dừng lại khi giọng một người đàn ông vang lên, nhưng nàng nhớ ra người phụ nữ có bảo Fergus đang chờ họ.“Fergus phải không?" nàng nhẹ nhàng hỏi. “Là tôi, Mairin Stuart đây."“Đến đây nào, tiểu thư," anh ta lao về phía cuối đường và đặt chân trên nền đất lạnh, ẩm ướt. Mặt nàng nhăn lại vì đôi chân trần dẫm lên những hòn sỏi nhấp nhô. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh và thấy lối đi dẫn ra sau pháo đài, chỗ này chỉ có một bức tường chắn giữa pháo đài và sườn đồi vươn thẳng lên nói một lời, Fergus biến vào bóng tối, Mairin chạy để bắt kịp anh ta. Họ đi dọc theo chân đồi, hướng về vùng cây cối rậm rạp ở vành đai lãnh địa của con ngựa đã được chuẩn bị sẵn, Fergus nhanh chóng tháo dây cho nó rồi thu lại trong lúc quay sang Mairin.“Tôi sẽ giúp cô lên trước, sau đó đến cậu bé." Anh ta chỉ ra xa. “Hãy đi theo hướng bắc. Chúa phù hộ cho cô."Không nói thêm, anh ta bế nàng lên, gần như là ném nàng lên yên ngựa. Nàng cố giữ thăng bằng để không ngã xuống. Nước mắt trào lên hai khóe mi và nàng gập người lại vì đau, vật lộn để không ngất Chúa hãy giúp nhấc Crispen lên, để thằng bé ngồi trước nàng. Nàng mừng vì nó không ngồi sau mình, sự thật là nàng cần thứ gì đó để bám vào.“Em có giữ được dây cương không?" nàng thì thầm với Crispen khi dựa vào thằng bé.“Em sẽ bảo vệ chị," Crispen mạnh mẽ nói. "Bám chắc vào em nhé, chị Mairin. Em sẽ đưa chúng ta về nhà, em thề đấy."Nàng mỉm cười trước sự quả quyết trong giọng nó. "Chị biết là em sẽ làm được."Fergus vỗ vào mông ngựa, và nó bắt đầu tiến về phía trước. Mairin cắn môi để ngăn lại tiếng hét vì cơn đau đang chực phát ra. Nàng sẽ không thể nào chịu đựng nổi dù chỉ là một dặm.***Alaric McCabe dừng ngựa lại và giơ tay lên để ra hiệu cho lính của mình. Họ đã đi suốt buổi sáng, tìm khắp các ngả đường, theo đủ các dấu chân ngựa mà không có kết quả. Tất cả đều là đường cụt. Anh ta nhảy xuống và rảo bước về phía trước để xem xét kỹ những dấu vết lộn xộn trên mặt đất. Quỳ xuống, anh ta chạm vào những vết móng ngựa và những ngọn cỏ bị ngả sang một bên. Trông giống như ai đó đã ngã ngựa. Mới đây đưa mắt nhìn khu vực xung quanh và thấy có dấu chân trong khoảng đất trống cách đó vài mét, sau đó anh chuyển tầm mắt sang khu vực mà người đó hướng đến. Từ từ đứng dậy, anh nắm gươm trong tay và ra hiệu cho lính của mình tỏa ra bao vây khu vực cẩn thận, anh lách qua những thân cây, thận trọng tìm kiếm bất cứ dấu hiệu mai phục nào. Anh thấy con ngựa trước, nó đang ăn cỏ cách đó không xa, dây cương buộc lủng lẳng, yên bị lệch. Anh cau mày. Việc coi sóc một con ngựa chểnh mảng như vậy quả là tội sột soạt nhẹ bên phải làm anh quay ngoắt sang, anh thấy một người phụ nữ nhỏ bé, lưng cô ta dựa vào một cây lớn. Váy cô ta phồng lên giống như đang giấu một ổ mèo con trong đó, đôi mắt to màu xanh dương của cô ta tràn ngập sự sợ hãi và giận tóc đen rối bù thả dài đến tận eo, và lúc đó anh mới chú ý đến màu chiếc áo chùng và gia huy thêu trên đường viền thịnh nộ bỗng nhiên dâng tràn, anh tiến lại, thanh gươm vung lên cao trên ta tung một cánh tay ra đằng sau, đẩy một thứ gì đó vào giữa cô ta và cái cây. Váy cô ta lại động đậy lần nữa, lúc đó anh nhận ra cô ta đang che chắn cho một người nào đó. Một đứa bé.“Ra đằng sau chị," cô rít lên.“Nhưng Mair-"Alaric cứng người. Anh biết giọng nói đó. Ngón tay anh run lên, lần đầu tiên trong đời, tay anh ta không nắm chặt quanh cán gươm. Không đời nào anh cho phép một người nhà Cameron động vào thân nhân của lên giận dữ, anh lao tới trước, túm lấy vai người phụ nữ và xô mạnh cô ta sang một bên. Crispen đứng đằng trước cái cây, miệng há hốc. Sau đó, nó nhìn thấy Alaric và ngay lập tức nhảy vào vòng tay gươm rơi xuống đất – một sơ suất khác – nhưng trong giây phút đó Alaric không quan tâm. Sự nhẹ nhõm ngọt ngào làm anh choáng váng.“Crispen," anh khàn giọng nói khi ôm thằng bé vào tiếng hét giận dữ vang lên cùng lúc anh bị một người phụ nữ tấn công. Anh ngạc nhiên đến mức bị đẩy về phía sau, vòng tay ôm Crispen lỏng ta chen vào giữa anh và Caelen rồi tung một gối vào háng anh. Alaric gập người lại, miệng nguyền rủa khi cơn đau bao phủ toàn thân. Anh khuỵu một gối xuống, tay túm lấy thanh gươm và huýt sáo gọi người. Người phụ nữ này bị điên ánh mắt mờ đi vì đau, anh nhìn thấy cô ta túm lấy Crispen đang vùng vẫy phản đối và cố gắng chạy. Nhiều việc xảy ra cùng một lúc. Hai người lính của anh đứng trước mặt cô ta. Cô ta dừng lại, đẩy Crispen ra sau lưng. Khi cô ta định chạy về hướng ngược lại, Gannon đưa tay ngăn cô ta sự ngạc nhiên của Alaric, cô ta xoay người, túm lấy Crispen, và ngã xuống đất, lấy cơ thể che chắn cho thằng cùng Cormac đứng khựng lại và nhìn Alaric khi những người lính khác lao ra sau các thân rồi bọn họ bối rối hơn nữa khi Crispen cuối cùng cũng ngọ nguậy được để chui ra, quắc mắt giận dữ nhìn Gannon.“Không được đánh chị ấy!" Nó gầm cả mọi người đều chớp mắt trước sự dữ dằn của Crispen.“Này nhóc, tôi đâu có ý định đánh cô ta," Gannon nói. “Tôi chỉ cố ngăn không cho cô ta chạy trốn thôi. Về phần cậu, lạy Chúa, chúng tôi đã tìm cậu suốt mấy ngày nay. Lãnh chúa lo cho cậu đến phát ốm đấy."Alaric bước đến chỗ Crispen và nhấc nó ra khỏi người phụ nữ đang nằm rúm ró trên mặt đất. Khi anh giơ tay ra để đỡ cô lên, Crispen lại nổi điên lần nữa và xô anh lùi há hốc miệng nhìn cháu trai mình.“Đừng chạm vào chị ấy," Crispen nói. “Chị ấy bị thương nặng lắm, chú Alaric.”Crispen nhay nhay môi dưới và cả thế giới đều có thể thấy cậu nhóc sắp vỡ òa ra khóc. Bất kể cô gái này là ai thì cũng rõ là Crispen không sợ cô ta.“Chú sẽ không làm cô ấy đau đâu, nhóc," Alaric nhẹ giọng quỳ xuống, vén tóc ra khỏi mặt cô và nhận thấy cô đã bất tỉnh. Một bên má cô có vết bầm, nhưng ngoài ra trông cô không có vẻ bị thương.“Cô ấy bị thương ở đâu?" anh hỏi mắt dâng đầy trong mắt Crispen, và nó vội và lấy mu bàn tay lấm bẩn của mình lau đi.“Bụng ạ. Cả lưng nữa. Chỉ cần chạm vào chị ấy cũng đủ khiến chị ấy đau muốn chết rồi."Rất cẩn thận, để không làm cho thằng bé nổi khùng, Alaric vén những lớp áo lên. Khi bụng và lưng Mairin hiện ra, anh thở dốc. Xung quanh anh, những người khác nguyền rủa và lầm bầm lời thương cảm cho cô gái mảnh mai.“Lạy Chúa lòng lành, chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy?" Alaric bộ khung xương sườn bầm tím, những vết bầm xấu xí cũng xuất hiện dày đặc trên tấm lưng mịn màng của cô. Anh chắc chắn một trong số đó là dấu giày của đàn ông.“Hắn đánh chị ấy," Crispen nghẹn ngào. “Đưa chúng cháu về nhà đi, chú Alaric. Cháu muốn gặp cha."Không muốn thằng bé mất bình tĩnh trước mặt những người khác, Alaric gật đầu và vỗ nhẹ vào cánh tay nó. Còn rất nhiều thời gian để hỏi chuyện thằng bé. Ewan sẽ muốn nghe toàn bộ câu ta nhìn chằm chằm xuống người phụ nữ đang bất tỉnh và cau mày. Cô ta đã lấy thân mình ra để bảo vệ Crispen, tuy nhiên cô ta lại mặc trang phục có màu biểu trưng của Duncan Cameron. Chắc chắn Ewan sẽ giận điên lên nếu Cameron có liên quan đến sự mất tích của tranh. Sau cùng, chiến tranh cũng sẽ được tuyên ra hiệu cho Cormac trông nom cô gái, còn mình đưa tay ra đón Crispen, định bụng sẽ cho thằng bé cưỡi ngựa cùng mình. Có một số câu hỏi mà anh muốn biết đáp án trên đường về lắc đầu quả quyết. “Không, chú đưa chị ấy đi, chú Alaric. Chị ấy phải đi cùng chú. Cháu đã hứa với chị ấy rằng cha sẽ bảo vệ chị ấy, nhưng hiện cha không ở đây nên chú phải làm việc đó. Chú phải làm."Alaric thở dài. Chẳng thể nào lý luận được với thằng bé này, và ngay lúc này anh đang quá vui mừng về việc nó còn sống, vậy nên anh chấp nhận yêu cầu tai quái của nó. Sau này anh sẽ phải chỉnh đốn nó về tôn ti trật tự trong nhà.“Cháu cũng muốn đi cùng chú," Crispen nói, ánh mắt lo lắng của nó hướng về phía người phụ nhích gần lại chỗ cô ta như thể nó không thể chịu được việc phải rời xa cô ta dù chỉ là nửa nhìn lên trời. Ewan đã không dạy dỗ thằng bé này đến nơi đến chốn rồi. Chỉ có thể như thế thế là Alaric cưỡi ngựa với cô gái ngồi trước, thân hình gục trong vòng tay bảo vệ của anh, còn Crispen ngồi lên đùi anh, đầu nó rúc vào ngực cô ta. Anh trừng mắt nhìn thuộc hạ của mình, cấm bất cứ kẻ nào mở miệng cười. Khỉ thật, anh phải bỏ gươm để có thể mang hai người theo cùng, cho dù cân nặng của học cộng lại cũng không bằng một chiến nên biết ơn mới phải. Sau khi Alaric giao người phụ nữ này cho Ewan, anh trai anh sẽ quyết định nên làm gì với cô ta. “Có chuyện không hay rồi, thưa ngài lãnh chúa.” Gannon nói với giọng đáng lo thích cái giọng điệu ấy của người chỉ huy, Ewan cau mày nhìn lên khi Gannon sải bước về phía chàng, người vẫn dính đầy bụi sau chuyến đi.“Ngươi có đưa được Cha McElroy đến không?” Ewan hỏi. Điều cốt lõi là thời gian Ewan đã phái Gannon đi tìm vị linh mục để làm chứng cho lễ cưới của chàng và Mairin. Họ chỉ còn đợi linh mục đến trước khi lên đường tới cung điện.“Ông ấy chết rồi.” Gannon nghẹn lời.“Chết?”“Ông ấy bị sát hại.”Ewan thốt lên. “Khi nào?”“Hai ngày trước. Ông ấy đang đi về hướng nam đến khu vực nằm giữa lãnh thổ của McLauren và McGregor thì bị bọn trộm tấn công. Bọn chúng để xác ông ấy cho thối rữa và ngày hôm sau ông được binh lính nhà McGregor phát hiện.”Ewan nhắm nghiền hai mắt. Trộm ư? Không thể nào. Linh mục thì có gì để mà lấy. Một tên trộm sẽ chẳng rỗi hơi. Rất có khả năng Cameron đã dàn xếp việc sát hại linh mục để ông ta không thể làm chứng trước đức vua được bài mà Ewan nắm giữ đó là Mairin, cháu gái của đức vua, chắc chắn Người sẽ lắng nghe nàng kể lại toàn bộ sự việc. Phụ nữ thường không được lên tiếng trong những trường hợp như thế này, nhưng Ewan không nghĩ đến đức vua sẽ bỏ qua lời nói của người có chung huyết thống với mình.“Hãy chuẩn bị ngựa và binh sĩ.” Ewan ra lệnh cho các em trai. “Ta sẽ báo với Mairin, chúng ta phải cấp tốc lên đường.”Hai giờ sau, khi binh lính cả McDonald và McLauren đến nơi để hỗ trợ việc phòng thủ pháo đài McCabe, Ewan cùng người của mình khởi hành. Mairin cưỡi ngựa đi trước Ewan. Một chiếc kiệu được xếp ở cuối đoàn phòng khi Mairin quá mệt vì cưỡi ngựa, nhưng cho đến lúc đó, Ewan muốn nàng càng ở gần chàng càng người ở lại tụ họp để tiễn họ, trên mỗi khuôn mặt đều hiện rõ sự lo lắng. Cuộc chia tay buồn bã và căng thẳng mọi người đều cầu nguyện cho lãnh chúa và phu nhân an toàn trở người không hối hả như trong những tình huống khác. Họ dừng lại nghỉ qua đêm trước khi trời tối, và dựng lều đốt lửa xung cắt cử quân lính thay phiên nhau canh gác vùng ngoài, cả bên ngoài trại của chàng và Mairin. Mairin ăn ngủ không được tốt. Nàng lo lắng và bực bội, và càng đến gần Lâu đài Carlisle, sự u tối càng đượm trong đôi mắt sâu thẳm của của Ewan cũng căng thẳng và trật tự như thể họ đang chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến. Ewan không thể phủ nhận sự thật rằng họ rất có thể sẽ phải chiến đấu. Không chỉ chống lại Cameron, mà còn là chống lại đức động như vậy sẽ khiến họ mang danh những kẻ phàm tội suốt quãng đời còn lại. Suốt tám năm qua, cuộc sống của gia tộc McCabe cũng đã không mấy suôn sẻ, sẽ chỉ tồi tệ hơn một khi người ta treo giải thưởng để lấy đầu ngày thứ năm, Ewan lệnh cho Diormid đi trước báo tin họ sắp đến nơi, cũng là để xem Cameron đã đến chưa và tình hình trong cung điện thế tạm nghỉ và Ewan dỗ dành Mairin ăn thêm chút ít trong lúc đợi Diormid quay lại.“Ta không muốn thấy nàng lo lắng.” Ewan thì ngẩng đầu lên nhìn vào mắt chàng, đôi mắt xanh biếc, tàn ngập tình yêu thương. “Em tin tưởng vào chàng, Ewan.”Ewan quay đầu khi nghe thấy tiếng ngựa lại gần. Chàng ra ngoài đón Diormid vừa trở về từ lâu mặt anh ta tỏ ra khắc nghiệt. “Tôi nhận được chỉ dẫn từ người của đức vua. Lãnh chúa phải để binh lính của mình bên ngoài tường thành lâu đài, ngài và phu nhân Mairin sẽ được hộ tống vào trong, tại đó phu nhân sẽ được đức vua bảo vệ cho đến khi mọi việc được giải quyết xong. Ngài sẽ ở một khu vực riêng cho tới lúc được triệu kiến để lấy lời khai.”“Còn Cameron?” Ewan hỏi.“Hắn cũng ở một khu vực riêng. Đức vua sẽ cho người bảo vệ phu nhân Mairin một cách nghiêm ngặt.”Ewan không buồn quan tâm đến mệnh lệnh đó. “Nàng sẽ không đi đâu hết. Nàng sẽ ở cùng ta.”Chàng quay sang hai người em trai và ba người chỉ huy tin cậy của mình. “Mọi người cũng cùng ta vào trong thành. Sẽ có những lúc ta phải rời Mairin để gặp đức vua, và ta không muốn cô ấy không có ai bảo vệ trong bất cứ giây phút nào.”“Vâng, thưa lãnh chúa. Chúng tôi sẽ bảo vệ phu nhân bằng cả mạng sống của mình.” Gannon thề.“Ta biết các ngươi sẽ làm như vậy.”Họ đi thêm một giờ đồng hồ và khi gần đến nơi, họ gặp một nhóm binh lính hoàng gia và được hộ tống vào trong phía đông tường thành, người của Cameron đã có mặt, trại của họ mang theo phù hiệu Cameron và cờ bay phấp phới trên ra lệnh cho người của chúng ta cắm trại ở khu vực phía tây và yêu cầu họ phải luôn cảnh các binh lính đã đi khỏi, chỉ còn lại Ewan cùng với Mairin, Caelen, Alarie và ba người chỉ huy mà chàng giao trách nhiệm giữ an toàn cho cưỡi ngựa qua cây cầu dài bắc ngang cái hào băng qua cổng đã đến lối đi có mái vòm dẫn vào sân trong. Cung điện đang rất tấp nập, nhiều người đứng lại để quan sát khi Ewan cùng người của mình dừng cận thần của đức vua quan sát những người đi cùng Ewan, hắn đón chàng với một cái cau mày. Ewan đỡ Mairin xuống, đẩy nàng về phía Alarie, rồi quăng mình xuống ngựa và kéo Mairin đứng cạnh mình.“Tôi được lệnh hộ tống phu nhân Mairin đến chỗ ở riêng.”Tên cận thần nói khi tiến lại tuốt gươm và chĩa thẳng vào hắn khiến hắn dừng lại. “Vợ ta sẽ ở cùng với ta.”“Đức vua vẫn chưa tuyên bố phán quyết của Người.”“Không sao. Vợ ta sẽ không đi đâu hết. Ngươi hiểu chứ?”Hăn nhăn mặt. “Ta sẽ báo lên đức vua chuyện này.”“Ta mong là như vậy. Người hãy nói thêm với đức vua rằng vợ ta đang mang thai, và cô ấy đã đi một chặng đường dài đến đây để nghe cái trò hề này. Ta chẳng vui vẻ gì khi phải đưa cô ấy ra khỏi pháo đài trong lúc cô ấy cần được chăm sóc.”“Tất nhiên tôi sẽ gửi lời nhắn của ông lên đức vua.” Hắn đáp lại với vẻ hằn quay đầu ra lệnh cho hai thị nữ đang chờ bên ngoài đợi lệnh. “Chỉ cho lãnh chúa McCabe và người của ông ta nơi để họ nghỉ ngơi.”Ewan đỡ Mairin đi lên những bậc thang uốn khúc đến khu vực phòng khách. Alarie, Caelen cùn ba vị chỉ huy của Ewan được dẫn đến phòng sinh hoạt đã mở cửa, bên trong có một dãy giường ngủ còn Ewan và Mairin được dẫn vào phòng lớn hơn phía cuối hành ôm lấy Mairin và đỡ nàng nằm lên giường. “Hãy nghỉ ngơi đi, tình yêu của ta. Chúng ta phải giữ sức trong thời gian ở đây.”“Chúng ta sẽ làm gì, Ewan?” Nàng hỏi trong lúc rúc đầu vào cổ chàng. “Em không muốn vào cung. Em không có quần áo đẹp để dự bữa tối. Em không thể giả vờ dửng dưng khi mà ý nghĩ về việc phải ngồi ăn tối cùng bàn với Duncan Cameron khiến em buồn nôn.”“Chúng ta phải hành động như là lẽ phải thuộc về mình. Nếu ta trốn tránh, mọi người sẽ cho rằng ta phải che giấu điều gì đó. Nếu ta tránh mặt Duncan Cameron, mọi người sẽ nói ta sợ hắn.”Chàng vuốt má Mairin và nhìn vào mắt nàng. “Ta phải luôn cảnh giác và không để cho ai nghĩ, dù một giây phút thôi, rằng những lời tuyên bố của Cameron là thật. Nếu gặp được đức vua sớm, ta tin rằng tất cả sẽ được làm sáng tỏ và chúng ta có thể trở về.”“Em hiểu.” Nàng thì thầm, nhích lại gần hơn trong vòng tay chàng rồi ngáp lớn. Chàng hôn lên đôi lông mày và giục nàng ngủ. Chuyến đi đã khiến nàng rất căng thẳng và khó chịu mà nàng thì cần có đủ sức khỏe cho những chuyện sắp xảy gõ cửa vang lên khiến Ewan bừng tỉnh. Mairin vẫn đang ngủ say, mặt rúc vào cổ chàng. Chàng từ từ xoay người dậy, mặc quân chàng mở cửa, một tên đầy tớ cúi chào và trình đưa một chiếc đĩa nạm ngọc trên đó có một cuộn thư. Ewan cầm lấy cuộn thư rồi gật đầu với người đầy mang thư vào trong và ngồi xuống chiếc bàn nhỏ có đặt một cây nến đang cháy dở, chàng mở thư ra và đọc lệnh triệu tập. Ewan được lệnh phải đi ăn bữa tối tại bàn tiệc của đức vua trong chính đưa mắt nhìn Mairin vẫn đang ngủ say vì kiệt sức. Chàng không muốn nàng phải chịu đựng sự căng thẳng của một bữa ăn nơi mà Cameron có mặt, nhưng cũng rất cần phải tỏ rõ cho mọi người thấy họ không làm điều gì sai trái. Mairin là vợ chàng. Người vợ yêu dấu đang mang thai đứa con của chàng. Đức vua và cận thần của Người cần phải trực tiếp thấy rõ sự vô lý trong những lời buộc tội thở dài khi đánh thức Mairin dậy. Chàng không mang theo trang sức để cho nàng đeo, nhưng vẻ đẹp vô cùng rạng rỡ và không cần đến sự phù trợ của bất cứ loại trang sức nào. Chiếc váy của nàng là một sản phẩm đơn giản mà những người phụ nữ trong gia tộc đã may vội khi biết tin nàng phải khởi hành đến cung điện. Một thị nữ trong cung mang đến làm tóc cho Mairin, tết chúng lại rồi cuộn chúng lại thành dải nặng trĩu đến đỉnh đầu. Thị nữ đó toan bỏ đi, nhưng Mairin giữ tay cô ta lại. “ Một người phụ nữ đã có chồng mà để lộ mái tóc của mình trong cung điện là điều không thích hợp, mà tôi lại là vợ của Lãnh chúa McCabe. Làm ơn quấn một chiếc khăn quanh tóc cho tôi.”Ewan lâng lâng kiêu hãnh trước sự nhanh trí và điềm tĩnh của vợ, cho dù chàng biết nàng đang lo sợ đến thế nào. Khi người thị nữ đã làm xong. Mairin đứng lên và quay sang chồng. “Chàng đã sẵn sàng đưa em đến bữa tối chưa?”“Ta đã sẵn sàng.”Chàng cầm tay nàng, lồng dưới cánh tay mình rồi lại đặt bàn tay kia lên khi đưa nàng ra khỏi căn phòng. Hai người em trai đang đợi ngoài hành lang cùng với Gannon, Corman và Diormid đứng ngay cạnh. Họ tạo thành một đội hình rất ấn tượng khi đi qua các sảnh của lâu đài trên đường đến chính điện. Thực ra, khi họ bước vào căn phòng mọi cuộc trò chuyện đều dừng lại và mọi người quay ra nhìn Ewan đưa vợ tiến về phía chiếc bàn danh dự trên bục, tiếng rì rầm vang lên và loan ra từ bàn này sang bàn khác. Mairin cứng rắn bên cạnh chàng ngẩng cao đầu. Nàng nhíu mắt lại và toàn cơ thể toát lên một vẻ điềm tĩnh. Ewan hộ tống nàng đến ghế ngồi, như trong ngày cưới, nàng bước đi kiêu ngạo bên cạnh chàng với dáng điệu của một công chúa, tiến vào chính rì rầm lại vang lên, lần này to hơn, Ewan quay lại thấy Duncan Cameron đang bước về phía họ với một vẻ mặt vô cùng thư thái. Ewan giữ chặt Mairin đằng sau trong khi hai người em trai của chàng bước về phía trước, nhưng Cameron đứng lại và quỳ dưới chân Mairin.“Cuối cùng thì vợ ta đây rồi. Sau quá nhiều ngày tháng, ta đã tưởng như không bao giờ được gặp lại nàng nữa.”Mairin lùi lại, tránh xa khỏi Cameron và ôm chặt tay Ewan. Ewan nhìn thấy vẻ suy đoán và cảm thông mà sự cự tuyệt của Mairin tạo ra trong chính điện đông đúc. Cameron đang đóng vai nạn nhân, rõ ràng hắn nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người bằng cách hạ mình dưới chân đứng dậy, nét mặt khắc sâu sự đau khổ. Hắn quả là một diễn viên tài ba, thậm chí hắn còn cố tạo cho mình vẻ xanh xao, tái nhợt khi lui như một kẻ bại trận đến chỗ ngồi phía đối và Ewan vừa ngồi xuống thì tiếng kèn trumper vang lên báo hiệu đức vua đang đến. Tất cả mọi người đứng lên và hướng mắt ra cửa, nhưng không phải là Vua David mà là một nhóm những cận thần của Người, trong đó có em họ của Người là Archibald, kẻ đã phát lệnh triệu tập vênh váo gật đầu và ngồi xuống ghế vốn dành cho đức vua. Đầu tiên nhìn Duncan Cameron, rồi quay sang Ewan trước khi liếc sang Mairin đang ngồi bên phải chàng.“Ta tin chuyến đi của cô không quá mệt mỏi, phu nhân Mairin. Ta chỉ vừa mới nghe về việc cô đang mang thai.”Nàng cúi đầu e lệ.“Cám ơn ngài đã quan tâm. Chồng tôi đã chăm sóc rất chu đáo.”“Đức vua đâu?”Archibald không thích câu hỏi này. Mắt hắn nheo lại khi nhìn Ewan chằm chằm. “Đức vua có một số việc khác phải giải quyết tối nay.”Hắn quay sang quan sát đám đông đang ngồi ở các bàn trong điện. “Chúng ta ăn thôi.” Hắn tuyên hầu đang xếp hàng sát các bức tường bắt đầu ồ ạt làm việc, rót rượu vào ly và bày đồ ăn lên mâm. Mùi hương bốc lên thơm nức và bàn nào cũng đầy ắp.“Nàng ăn đi,” Ewan thì thầm với Mairin. “Nàng phải lấy lại sức.”Sự hiện diện của Ewan và Duncan trên cùng một bàn khiến bầu không khí căng thẳng đến nỗi những quý tộc còn lại đang ngồi xung quanh họ không ai dám nói gì. Tuy nhiên, Archibald chẳng hề cảm thấy khó chịu và vẫn ăn một cách say sưa, hắn gọi hai rồi ba lần món gà quay. Ewan đã sẵn sang kết thúc bữa ăn để chàng và Mairin có thể về phòng nghỉ ngơi, nhưng Archibald vẫn cứ tiếp tục ăn uống đồng thời huyên thuyên những câu chuyện buồn chán khiến Ewan đau đầu. Chàng không có đủ kiên nhẫn cho những trò chơi của bọn cận thần. Mọi người đều biết tại sao chàng và người của mình đến đây, bầu không khí xung quanh như nạp đầy dự báo về một nguy cơ đối đầu tiềm tàn. Có vẻ như sự kiện kiểu như vậy đang rất được đám đông này tò mò.“Đức vua đang xem xét vấn đề của hai người.’’ Cuối cùng Archibald nói, tựa lưng vào ghế. “Người đành gọi cả hai lên để giải trình vào ngày mai. Người hiểu rằng đây là khoảng thời gian khó khăn đối với phu nhân Mairin, và nó không có lợi cho một người phụ nữ đang trong tình trạng nhạy cảm như thế này.”“Tên cô ấy là phu nhân McCabe.” Ewan nhướng lông mày. “À phải, đây có vẻ như là một vấn đề cấp bách. Đức vua sẽ giải quyết vào ngày mai.”“Nếu vậy, xin ngài thứ lỗi, tôi xin phép đưa vợ về phòng để cô ấy có thể nghỉ ngơi.”Archibald vẫy tay. “Tất nhiên là được. Ta biết đây hẳn là một thử thách lớn đối với cô ấy.”Ewan đứng lên và đỡ Mairin dậy. Nàng lại khoác lên một vẻ lạnh lùng, vương giả. Nàng đi qua từng bàn, ngẩng cao đầu cho đến khi nhiều người đang nhìn nàng phải quay đi với thái độ khó chịu.“Nàng làm tốt lắm.” Ewan lẩm bẩm. “Chuyện này sẽ được giải quyết vào ngày mai và sau đó ta có thể trở về nha.”“Em hy vọng chàng nói đúng, Ewan.” Nàng lo lắng trả lời khi chàng đóng cửa phòng. “Duncan Cameron khiến em thấy khó chịu. Hắn không phải là kẻ dễ dàng chấp nhận như vậy và cũng chẳng chơi trò tự làm nhục bản thân. Em không thích gã cận thần của đức vua.” Nàng nói thẳng thừng. “Em sẽ thấy thoải mái hơn khi trình bày vấn đề trước chú của mình, đức vua. Người rất công bằng và sùng đạo, giống như cha em. Chắc chắn Người sẽ đưa ra mọt phán quyết công bằng như ý nguyện của Chúa.”Ewan không tin chắc vào lòng mộ đạo của đàn ông và việc họ sẵn sàng hành động theo ý Chúa, nhưng chàng không nói điều đó cho Mairin. Chàng muốn nàng tin rằng mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc và lợi thế sẽ nghiêng về họ. Vậy nhưng trong lòng Ewan vẫn chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất có thể xảy hôm sau, Ewan thức dậy trước bình minh. Chàng đi đi lại lại trong phòng đợi chờ trong lo lắng. Đêm hôm trước, chàng đã nói chuyện với hai em trai sau khi Mairin ngủ và họ đã lên kế hoạch cho mọi tình huống bất tiếng gõ cửa và Ewan vội vã ra mở để Mairin không bị đánh tên lính hoàng gia đang đứng bên ngoài.“Đức vua yêu cầu phu nhân Mairin diện kiến. Người sẽ cử lính đến để hộ tống trong một giờ nữa, còn ngài phải đợi cho đến khi có lệnh mới.”Ewan cau mày.“Phu nhân sẽ được chăm sóc cẩn thận, thưa Lãnh chúa.”“Ngươi phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cô ấy.”Ewan nói với giọng đe lính gật đầu rồi đi dọc hành lang.“Ewan?”Ewan ngoảnh lại và thấy Mairin đang chống khuỷu tay ngồi dậy, tức thì tóc nàng xõa xuống vai.“Chuyện gì vậy chảng?”Ewan băng qua phòng và ngồi xuống mép giường. Không thể cưỡng lại, chàng đưa tay vuốt ve phần bụng phình ra của nàng.“Nàng thấy con của chúng ta cử động chưa?”Nang mỉm cười áp tay mình lên tay chàng. “Chỉ chút ít thôi, gần giống như khẽ cù lên da.” Nhưng có, em có thể cảm nhận kéo chiếc váy ngủ cảu Mairin lên cho đên khi nhìn thấy làn da mịn màng nơi vùng bụng nàng. Nó đã khá to, dấu hiệu rất rõ ràng của một em bé mà nàng đang mang trong người. Ewan chắc chắn chàng chưa bao giờ nhìn thấy một hình ảnh đẹp hơn thế. Chàng cảm thấy một thích thú và vô cùng cảm động. Chàng có thể dành hàng giở để âu yếm làn da nhợt nhạt, mịn màng như nhung và vẻ đẹp của người phụ nữ đang mang thai đứa con của chàng. Mairin luồn ngón tay vào mái tóc dài của Ewan.“Tên lính đó nói gì vậy chàng?” Nàng thì ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt nàng. “Hắn truyền lệnh của đức vua gọi nàng vào diện kiến trong một canh giờ nữa. Đức vua sẽ phái lính đến hộ tống nàng, sau đó sẽ cho gọi ta đến chính điện.”Đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng, môi nàng mím chặt. Nàng bồn chồn dưới bàn tay của chàng ôm trên bụng, chàng bắt đầu vuốt ve để làm vơi đi sự căng thẳng ấy.”“Ta không nghĩ đức vua để nàng gặp bất cứ nguy cơ nào. Nàng là cháu của Người, là dòng dõi của Người. Đối với Người, việc không đảm bảo an toàn cho nàng sẽ không có lợi. Quyền cai trị của Người quá yếu đuối trước mối đe dọa của Malcolm và người của hắn. Người sẽ không làm bất cứ điều gì làm mất đi điểm tựa ấy.”Nàng nghiêng người ôm lấy khuôn mặt chàng, hai ngón tay cái lướt trên gò má. “Chàng luôn biết phải nói gì. Em yêu chàng vì điều đó, chiến binh vĩ đại của em.”Chàng quay đầu để miệng lướt qua lòng bàn tay nàng và đặt một nụ hôn lên làn da mềm mại. “ Ta cũng yêu nàng. Hãy luôn nhớ điều đó.”“Chàng hãy gọi thị nữ. Em sẽ cần người giúp nếu phải gặp đức vua trong một giờ nữa.” Nàng nhăn đứng lên và đỡ Mairin dậy. “Ta sẽ cho gọi ngay.”Nàng đứng bên cạnh và ngước mắt lên để nhìn sâu vào đôi mắt chàng. “Chàng hãy hứa rằng chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay khi vấn đề này được giải quyết. Em muốn về nhà với gia đình của mình.”“Ta hứa.” Nguyên bản tiếng Anh In bed with a highlander McCabe Trilogy 1Thể loại Lãng mạnDịch giả Phương PhươngMairin Stuart – Nàng công chúa xinh đẹp nhưng rắc McCade – Chàng lãnh chúa dũng mãnh nhưng độc đoán và lạnh sở hữu một kho báu khổng lồ mà vì nó nàng luôn phảỉ trốn chạy từ mang trong mình trách nhiệm gánh vác cả một gia tộc vừa bị tàn phá tan hoang sauchiến cần tìm cho mình một chiến binh để bảo vệ kho báu và sự an toàn của bản thân. Còn chàng cần tìm lực để vực dậy cả gia tộc, cũng như đương đầu với những tai ương sắp binh của công chúa sẽ đưa bạn vào một thiên tình sử nóng bỏng, lôi cuốn, đầy đam mê và mang đậm không khí miền cao nguyên Scotland. Đã quá nửa đêm khi Ewan và người của chàng cưỡi ngựa về đến sân trong. Người họ bẩn thỉu, vấy máu, mệt mỏi, nhưng họ hân hoan trước chiến thắng quá dễ chiến thắng sẽ là tiệc ăn mừng, nhưng chàng không muốn tổ chức, Duncan Cameron đã thoát khỏi sự báo thù của Ewan và điều đó cuộn lên như bia chua trong bụng chàng. Chàng muốn thằng khốn đó nằm dưới lưỡi gươm của mình, không chỉ vì tội ác hắn đã làm cách đây tám năm, mà còn vì điều hắn đã gây ra cho ra lệnh cho quân lính tăng cường canh phòng. Có rất nhiều việc cần làm liên quan đến đám cưới của chàng với Mairin. Việc phòng ngự sẽ phải được củng cố, và việc tìm đồng minh mới, chẳng hạn như với nhà McDonald, sẽ quan trọng hơn bao giờ cho tất cả những điều đó đang đè nặng trong lòng chàng, tâm tư chàng vẫn hướng về Mairin trước nhất. Chàng hối hận vì đã quan hệ với nàng trong vội vã. Chàng không thích tội lỗi. Tội lỗi là của những người đàn ông sai lầm. Ewan không thích việc phạm sai lầm hay thừa nhận thất bại. Phải, nhưng chàng đã làm nàng thất vọng và chàng không biết phải bù đắp cho nàng như thế tắm gội trong hồ với những người đàn ông khác. Nếu không vì thực tế là có một cô gái ngọt ngào đang nằm trên giường chàng, thì chàng đã chui thẳng vào chăn, để nguyên giày dép và chẳng thèm bận tâm đến đống lộn xộn đó cho đến sáng hôm sau khi gột sạch bùng đất và máu trên người, chàng nhanh chóng lau khô và đi lên phòng. Sự háo hức bừng lên trong chàng. Chàng không chỉ muốn nàng thấy sự nhẹ nhàng mà còn thèm muốn nàng kinh khủng. Trước đó, chàng chỉ mới nếm sự ngọt ngào của nàng. Bây giờ chàng muốn từ từ thưởng thức nhẹ nhàng mở cửa phòng và bước vào trong. Căn phòng chìm trong bóng tối. Chỉ có những viên than cháy tỏa ánh sáng cho cả phòng khi chàng đến bên giường. Nàng đang nằm giữa giường, mái tóc xõa ra như một dải lụa. Chàng đặt một đầu gối lên giường và cúi xuống nhìn nàng, đang định đánh thức nàng thì chàng chợt nhìn thấy một hình thù nằm ngay cạnh phía bên kia mày, chàng kéo chăn ra và thấy Crispen đang nằm nép vào cánh tay nàng, đầu nó gục vào ngực nàng. Một nụ cười giãn ra trên khuôn mặt chàng khi chàng thấy hai cánh tay nàng vòng quanh ôm lấy thằng bé đầy che chở. Nàng đã thực hiện trách nhiệm của một người mẹ mới với Crispen rất nghiêm túc. Họ ôm chặt lấy nhau như hai con mèo con trong đêm thở dài, chàng nhẹ nhàng nằm xuống bên nàng, chấp nhận sự thật rằng đêm nay chàng sẽ không được đánh thức vợ mình với những nụ hôn hay những cái vuốt ve âu tiến sát lại cho đến khi lưng nàng chạm vào ngực chàng. Sau đó, chàng vòng tay ôm cả Mairin và con trai trong lúc vùi mặt vào mái tóc thơm hương dịu ngọt của là đêm chàng chìm vào giấc ngủ nhanh nhất trong cuộc đời cẩn thận không đánh thức Mairin và Crispen khi tỉnh dậy sau đó vài tiếng. Chàng mặc đồ trong bóng tối và vấp phải thứ gì đó trong lúc cố gắng tìm đường ra cửa. Chàng thò tay xuống và nhặt thứ đó lên, nhận ra đó là chiếc váy Mairin đã mặc khi nàng làm đám cưới với rằng mình xé nó ra trong lúc vội vã làm tình với nàng, chàng trân trân nhìn tấm vải một lúc lâu. Hình ảnh đôi mắt mở to, sững sờ của Mairin và sự tổn thương ánh lên trong đó khiến chàng cau chỉ là một chiếc váy thôi chặt cái váy trong tay, chàng mang nó theo xuống cầu thang. Mới sáng sớm nhưng âm thanh lao động đã rộn rã. Caelen và Alarin đang hoàn thành nốt bữa sáng của mình và ngẩng lên khi Ewan bước vào sảnh chính.“Hôn nhân đã biến anh thành một kẻ thích ngủ nướng rồi đấy,” Caelen dài giọng. “Bọn em dậy trước cả tiếng rồi.”Phớt lờ sự chế nhạo của em trai, Ewan ngồi ở vị trí đầu bàn. Một người phục vụ đi nhanh đến với một đĩa thức ăn và đặt nó trước mặt Ewan.“Anh đang cầm cái quái gì thế, Ewan?” Alaric liếc nhìn xuống và thấy chàng vẫn đang cầm chặt chiếc váy của Mairin trong tay. Thay vì trả lời Alaric, chàng gọi cô phục vụ lại.“Maddie đã vào đây chưa?”“Rồi ạ, thưa Lãnh chúa. Ngài có muốn tôi gọi bà ấy không ạ?”“Ngay lập tức.”Cô ta nhún gối và đi nhanh ra ngoài để thực hiện mệnh lệnh của chàng. Chẳng bao lâu sau, Maddie vội vã đi vào.“Thưa Lãnh chúa, ngài cho gọi tôi ạ?”Ewan gật đầu. “Phải.” Chàng ấn cái váy vào tay Maddie, với vẻ ngạc nhiên, bà ta nhận lấy nó. “Bà có sửa nó được không?”Maddie lật qua lật lại cái váy trong tay, kiểm tra chỗ rách.“Được chứ, thưa Lãnh chúa. Chỉ cần có kim chỉ. Tôi sẽ làm nó nhanh thôi.”“Cố gắng hoàn thành sớm nhé. Ta muốn phu nhân nhận được nó nguyên vẹn một lần nữa.”Maddie mỉm cười, mắt bà ta ánh lên vẻ am hiểu khiến chàng khó chịu. Chàng cau mày rồi ra hiệu cho bà ta ra ngoài. Vẫn còn cười toe toét, Maddie khoác chiếc váy lên tay và đi ra.“Anh xé váy cưới của cô ấy ư?” Caelen chế nhạo.“Chắc hẳn là anh quen với cách hành xử cùng các cô gái điếm rồi,” Alaric nói và lắc đầu. “Anh kéo cô ấy lên lầu và làm chuyện ấy nhanh nhất trong lịch sử, anh còn xé váy của cô ấy.”Mũi Ewan nở rộng. “Cô ấy không phải là gái điếm. Bây giờ cô ấy là chị của các chú và các chú nên nói về cô ấy với sự tôn trọng như đối với một bà chủ và vợ của lãnh chúa.”Alaric giơ hai tay lên đầu hàng và dựa vào ghế. “Không có ý mạo phạm.”“Dễ bị đụng chạm nhỉ?” Caelen mắt của Ewan làm hai em trai im lặng. “Hôm nay chúng ta có rất nhiều việc phải làm. Alaric, ta cần chú làm người đại diện cho ta sang nhà McDonald.”Cả Alaric và Caelen ngồi dựng dậy trên ghế, sự hoài nghi hiện rõ trên khuôn mặt.“Sao cơ? Ewan? Ông già khốn kiếp đó đã tìm cách bắt con trai anh mà,” Alaric gầm gừ.“Ông ta không biết về hành động của tên lính đó và thề rằng hắn đã tự làm theo ý mình. Gã đó đã chết rồi,” Ewan thẳng thừng nói. “Ông ta sẽ không còn là mối hiểm họa cho con trai ta nữa. McDonald muốn liên minh. Ông ta sẽ có lợi nếu trở thành đồng minh với chúng ta. Từ trước đến nay, ta đã từ chối liên minh. Nhưng lãnh địa của ông ta nối lãnh thổ của chúng ta với Neam Álainn. Ta muốn chú thực hiện việc đó, Alaric.”“Vậy thì cứ làm thế đi,” Alaric nói. “Em sẽ đi ngay.”Alaric đi ra khỏi sảnh chính để chuẩn bị cho chuyến đi. Ewan nhanh chóng hoàn thành nốt bữa sáng rồi sau đó chàng và Caelen ra chỗ quân lính đang luyện đứng trên sân, theo dõi những người lính khác đang chiến đấu và luyện tập.“Điều quan trọng là Mairin phải luôn được bảo vệ,” Ewan thấp giọng nói với Caelen. “Duncan Cameron sẽ không từ bỏ chỉ vì ta đã cưới cô ấy. Vẫn còn rất nhiều việc phải làm, Mairin phải ở trong pháo đài dưới sự canh gác cẩn mật.”Caelen nhìn Ewan với ánh mắt đề phòng “Đừng nghĩ đến chuyện giao cho em việc vặt đó. Cô ấy là vợ anh.”“Cô ấy là tương lai của gia tộc ta,” Ewan nói bằng giọng nhẹ nhàng đầy nguy hiểm. “Chú sẽ phải nhớ kỹ điều đó khi chú nói với ta điều chú sẽ làm hay không làm. Ta mong là lòng trung thành của chú dành cho ta cũng mở rộng ra với cô ấy nữa.”“Nhưng làm một bảo mẫu ư, Ewan?” Caelen hỏi với giọng thống khổ.“Tất cả những gì chú phải làm là giữ cho cô ấy được an toàn. Chuyện đó khó đến đâu?” Ewan hỏi. Chàng đi về phía những người chỉ huy cấp cao của mình khi họ kết thúc vòng đấu đầu chỉ dẫn Gannon, Cormac và Diormid trong việc bảo vệ Mairin toàn thời gian.“Xin làm theo ý ngài, thưa Lãnh chúa. Cô ấy sẽ không thích điều đó lắm đâu,” Gannon nói.“Ta không quan tâm đến việc liệu cô ấy có thích hay không,” Ewan phản đối. “Ta quan tâm đến việc bảo vệ an toàn cho cô ấy và đảm bảo rằng cô ấy sẽ luôn ở bên ta.”Những người lính gật đầu đồng ý.“Không cần phải cảnh báo cho nàng biết. Ta không muốn nàng cảm thấy không an toàn trên lãnh địa của ta. Ta muốn nàng được bảo vệ tốt nhưng chỉ muốn chuyện đó diễn ra kín đáo thôi.”“Ngài có thể tin tưởng chúng tôi trong việc bảo vệ phu nhân McCabe an toàn, thưa Lãnh chúa,” Cormac lòng khi người của chàng hiểu được tầm quan trọng của việc bảo vệ Mairin sít sao, Ewan cho gọi người đưa tin và viết một bức thư gửi đức vua thông báo về đám cưới của chàng với Mairin và yêu cầu được nhận của hồi môn của đầu tiên trong nhiều năm ròng, hy vọng mới đập những nhịp vững chắc trong lồng ngực chàng. Không phải để báo thù. Không, chàng luôn biết rằng ngày đó sẽ đến khi chàng trả thù cho gia tộc mình. Với của hồi môn của Mairin, gia tộc của chàng sẽ lại thinh vượng một lần nữa. Thức ăn sẽ dồi dào. Quân nhu sẽ không bao giờ thiếu. Họ sẽ không còn phải bươn chải sinh tồn trong những hoàn cảnh khắc nghiệt chàng dự định bớt chút thời gian để nói chuyện với Mairin - chàng vẫn chưa biết sẽ phải nói gì - nhưng ngày hôm đó trôi qua với bộn bề công việc. Chàng đã nghĩ đến việc an ủi nàng và đảm bảo rằng người của Duncan Cameron đã bị đánh cho tan tác. Phải, nàng sẽ cảm thấy tốt hơn và an toàn hơn, nàng sẽ không còn nghi ngờ khả năng của chàng trong việc bảo vệ nàng hay lãnh địa của chàng sự cố xảy ra với lính của chàng khiến Ewan không ăn tối được với Mairin, đến khi chàng lên cầu thang để vào phòng, chàng đã mệt lử, nhưng ít ra thì chàng vẫn sạch sẽ sau khi tắm dưới đẩy nhẹ cửa và thấy Mairin đã ngủ, hơi thở nhẹ nhàng cho thấy nàng đang ngủ say. Chàng tiến lại, định đánh thức nàng thì lại thấy Crispen đang rúc vào người nàng. Chàng thở dài. Ngày mai chàng sẽ phải nói rõ với nàng rằng Crispen phải ngủ trong phòng của nó ở bên kia hành chàng không có cơ hội nói với nàng điều đó. Từ lúc Mairin thức dậy, chàng dường như không có cơ hội để lời triệu tập không được đáp lại, chàng cử Cormac đến hộ tống nàng, vì Diormid đang bảo vệ nàng. Cormac quay về truyền lời rằng Mairin đang đến thăm nhà của những người phụ nữ khác và sẽ nói chuyện với lãnh chúa cau mày, Cormac cảm thấy e ngại khi nói với lãnh chúa rằng vợ ngài đã từ chối ràng là họ sẽ phải thảo luận về các vấn đề quan trọng hơn nhiều so với chuyện chỗ ngủ của con trai chàng. Đó là việc nàng lấy đâu ra ý nghĩ mình có quyền từ chối mệnh lệnh trực tiếp từ quyết định ăn tối với Mairin hôm đó. Trông nàng mệt mỏi và bồn chồn. Ánh mắt nàng liên tục liếc về phía chàng khi nghĩ chàng không để ý, cứ như sợ chàng sẽ lao qua bàn và lôi nàng lên phòng thở dài. Chàng nghĩ đó không phải nỗi sợ hãi vô lý với những gì đã xảy ra trong ngày cưới của họ. Sự tức giận trong chàng vơi đi một chút. Cô gái đó thật khó tính. Chàng sẽ phải làm dịu nỗi sợ và giảm bớt sự lo lắng cho bảo vệ thì chàng đã làm rồi. Lòng chung thủy với người phụ nữ mà chàng coi là vợ sẽ không bao giờ lay chuyển. Nếu nàng muốn điều gì, chàng sẽ mang nó đến cho nàng chừng nào chàng còn sống. Đó là những điều mà một chiến binh như chàng sẵn có. Nhưng những thứ như sự dịu dàng và thông cảm thì sao? Những lời ngọt ngào để xoa dịu nỗi lo lắng thì sao? Ý tưởng đó làm chàng hoảng là suy nghĩ của chàng đã hiện lên trên mặt vì Mairin nhìn chàng với vẻ giật mình, sau đó nàng đứng lên ngay lập tức và xin phép rời bàn ăn. Không chờ chàng cho phép, nàng thì thầm điều gì đó với Crispen. Thằng bé tống đầy thức ăn vào miệng rồi vội vã đi ra khỏi bàn. Nó cầm lấy tay nàng và hai người ra khỏi sảnh đi về phía cầu Ewan hẹp lại khi chàng nhận ra điều nàng đang làm. Nàng cố tình bảo Crispen ngủ cùng nàng để lẩn tránh Ewan. Nếu chàng không tức giận đến thế thì chàng đã ấn tượng trước mánh khóe của nàng cũng rời bàn ăn sau khi trao cái gật đầu về phía Caelen. Chàng thà ra chiến trường chiến đấu còn hơn phải lên gác và đối diện với người vợ mới mà chàng không biết phải giải quyết thế nên bắt đầu bằng việc nghiêm nghị giảng giải cho nàng biết việc phải phục tùng mệnh lệnh của chàng. Sau đó, chàng sẽ yêu cầu nàng thôi tỏ ra cứng đầu trước mặt thấy tự tin trước kế hoạch hành động của mình, Ewan lên phòng và mở cửa. Mairin quay phắt lại, nỗi ngạc nhiên hiển hiện trong đôi mắt.“Chàng làm gì vậy, Lãnh chúa?”Chàng nhướng một bên mày. “Ta không được quay về phòng của chính mình ư?”Nàng đỏ mặt và kéo Crispen lại chỗ mình. “Phải, tất nhiên rồi. Chàng không thường đi ngủ sớm như thế này. Ý em là, em không nghĩ chàng…”Nàng ngập ngừng, má mỗi lúc một đỏ hơn, rồi mím chặt môi như không muốn nói không thể không trêu chọc nàng. “Ta không nghĩ nàng lại quen với nếp ngủ của ta đến thế.”Nét thẹn thùng biến mất và nàng trừng mắt khó tâm đi thẳng vào câu chuyện, chàng ngoắc ngón tay với Crispen, khi nó miễn cưỡng rời Mairin và đến chỗ cha mình, Ewan đặt hai tay lên vai thằng bé.“Hôm nay con sẽ ngủ ở phòng con.”Khi Mairin định phản đối, chàng nhìn nàng bằng ánh mắt nghiêm nghị. Crispen cũng muốn phản đối, nhưng thằng bé rất ngoan nên không dám làm điều đó. Đa phần là như vậy.“Vâng, thưa cha. Con hôn chúc mẹ ngủ ngon được không ạ?”Ewan mỉm cười. “Tất nhiên rồi.”Crispen chạy lại chỗ Mairin và để nàng ôm lấy nó. Nàng hôn lên đỉnh đầu và ôm nó thật chặt. Crispen quay lại và nghiêm trang đứng trước mặt Ewan.“Chúc cha ngủ ngon.”“Chúc ngủ ngon, con trai.”Ewan chờ cho đến khi con trai ra khỏi phòng rồi mới quay lại nhìn Mairin. Cằm nàng hếch lên và đôi mắt ánh lên sự thách thức. Nàng đang chuẩn bị chiến đấu. Suy nghĩ đó làm chàng thích thú nhưng chàng giấu nụ cười sắp nở. Sự thật là kể từ khi nàng đến, chàng đã cười nhiều hơn so với toàn bộ quãng đời trước đó.“Khi ta cho gọi nàng, ta hy vọng nàng để ý đến nó,” chàng nói. “Ta trông chờ - không, ta yêu cầu - sự phục tùng. Ta không chấp nhận thách thức từ nàng.”Mairin cắn môi. Lúc đầu chàng nghĩ mình lại làm nàng sợ, nhưng nhìn lại, chàng thấy nàng đang điên tiết.“Ngay cả khi những lời yêu cầu của chàng thật lố bịch?” Mairin hỏi và khịt nhướng một bên lông mày “Việc ta yêu cầu nàng đến gặp ta là lố bịch ư? Ta có nhiều việc phải thảo luận với nàng. Thời giờ của ta rất quý giá.”Nàng há miệng ra rồi ngay lập tức khép lại. Nhưng nàng lẩm bẩm điều gì đó mà chàng không nghe được.“Bây giờ, sau khi chúng ta đã giải quyết vấn đề đó, ta đánh giá cao tình cảm nàng dành cho con trai ta nhưng nó có phòng ngủ chung với những đứa trẻ khác trong gia tộc.”“Thằng bé nên ngủ chung với cha mẹ mình,” nàng đáp trả.“Phải, sẽ có những lúc như thế,” Ewan đồng ý. “Nhưng ngay sau đám cưới của chúng ta thì không.”“Em không hiểu việc mới cưới xong thì có liên quan gì đến chuyện đó.”“Sẽ rất khó để ái ân với nàng nếu con trai ta cứ ngủ chung giường,” chàng dài nhìn ra chỗ khác và đôi tay vặn xoắn vào nhau. “Nếu chuyện đó không có vấn đề gì với chàng thì em không muốn chàng… ngủ với em.”“Vậy nàng định có thai bằng cách nào?”Nàng chun mũi và nhìn chàng bằng ánh mắt vừa thận trọng vừa hy vọng. “Có lẽ hạt giống của chàng đã bắt đầu đâm chồi rồi. Chúng ta nên chờ xem sao. Sự thật là chàng chẳng có kỹ năng chăn gối gì cả, và rõ ràng là em cũng thế.”Miệng Ewan há hốc. Chàng chắc chắn mình không nghe rõ. Không có kỹ năng gì ư? Miệng chàng ngậm lại rồi lại há hốc ra lần nữa, cuối cùng chàng khép lại trong hoài nhún vai. “Sự thật là một người đàn ông hoặc chỉ có thể giỏi trên chiến trường hoặc chỉ giỏi trên giường. Và rõ ràng là chiến đấu mới là sở trường của chàng.”Ewan nhăn mặt. Cô gái này đang đánh giá thấp bản lĩnh đàn ông của chàng. Hạ thân chàng đột nhiên co lại trước lời chỉ trích của nàng. Giận dữ và tức tối bùng lên cho đến khi chàng nhìn thấy môi dưới nàng run rẩy và ánh mắt nàng lo thở dài. “À, đúng là lần đầu tiên ta đã làm tình với nàng bằng kỹ năng của một chàng trai mới lớn với người phụ nữ đầu tiên của mình.”Hai má nàng ửng đỏ, chàng tự đá mình vì quá thô tục. Tay chàng cào tóc.“Nàng là một trinh nữ. Thực ra, chẳng gì có thể khiến chuyện đó tuyệt vời trong lần đầu tiên được, nhưng có rất nhiều việc ta có thể làm để nàng cảm thấy dễ chịu hơn.”“Em thích dễ chịu,” nàng buồn bã nguyền rủa. Chàng đã làm nàng đau đến mức nào cơ chứ? Chàng biết mình đã không trao cho nàng niềm vui sướng hay kiên nhẫn mà nàng đáng được nhận. Lúc đó, chàng chỉ biết là mình phải nhanh chóng hoàn thành xong nghi thức đám cưới. Chàng không có đủ thời gian để quyến rũ nàng trinh nữ đang thẹn thùng. Có điều, bây giờ nàng trinh nữ thẹn thùng của chàng đã biến thành một người phụ nữ cứng đầu, ngang ngạnh.“Mairin, hôn nhân sẽ không có giá trị trừ phi ta ân ái với nàng. Ta không thể mạo hiểm để bất kỳ điều gì xảy ra trước khi ta có cơ hội làm tình với nàng. Nếu nàng bị bắt, Cameron sẽ có thể chiếm hữu nàng và đề nghị hủy bỏ hôn nhân của chúng ta. Hắn sẽ cưỡng bức nàng và khiến nàng mang thai đứa con của hắn để củng cố lời khẳng định đó.”Môi nàng run lên và nàng đưa mắt xuống nhìn đôi tay đang lo lắng xoắn xít trên tận dụng cơ hội nàng đang phân tâm để tiến lại gần, đưa tay ra nắm lấy tay nàng. Đôi bàn tay nhỏ và mềm, thật mỏng manh. Việc chàng đã quá vội vã, thô lỗ làm nàng tổn thương khiến chàng bối không nên cảm thấy tội lỗi vì đã chiếm hữu nàng. Bổn phận của nàng là mang lại cho chàng sự thoải mái, cho dù đó cũng là bổn phận của chàng. Nhưng hình ảnh đôi mắt nàng mọng nước khiến ruột gan chàng như bị thụi một quả như trời giáng.“Từ bây giờ trở đi, chuyện sẽ không như thế nữa.”Nàng ngước nhìn chàng và lông mày nàng nhăn lại vì bối rối. “Không ư?”“Không đâu.”“Sao lại thế?”Chàng cố ngăn cái tính nóng nảy và tự nhắc nhở bản thân rằng lúc này nàng cần một bàn tay dịu dàng.“Vì ta khá thành thạo trong chuyện gối chăn,” chàng nói. “Và ta định cho nàng thấy.”Mắt nàng mở to. “Thật ư?”“Thật.”Miệng nàng tròn chữ o, và nàng cố lùi lại. Chàng nắm chặt lấy tay nàng và kéo nàng vào ngực.“Thực ra, ta định cho nàng biết ta giỏi đến thế nào.”“Thế ư?”“Đúng thế.”Nàng nuốt khan và chăm chăm nhìn vào mắt chàng, đôi mắt nàng mở to và hoang mang. “Chàng định khi nào làm điều đó, thưa Lãnh chúa?”Chàng cúi xuống chạm vào môi nàng. “Ngay bây giờ.” Tác giả Thể loại Phương TâyNguồn Trạng thái FullSố chương 39Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Nguyên bản tiếng Anh In bed with a highlander McCabe Trilogy 1Thể loại Lãng mạnDịch giả Phương PhươngMairin Stuart – Nàng công chúa xinh đẹp nhưng rắc McCade – Chàng lãnh chúa dũng mãnh nhưng độc đoán và lạnh sở hữu một kho báu khổng lồ mà vì nó nàng luôn phảỉ trốn chạy từ trong mình trách nhiệm gánh vác cả một gia tộc vừa bị tàn phá tan hoang sauchiến cần tìm cho mình một chiến binh để bảo vệ kho báu và sự an toàn của bản thân. Còn chàng cần tìm lực để vực dậy cả gia tộc, cũng như đương đầu với những tai ương sắp binh của công chúa sẽ đưa bạn vào một thiên tình sử nóng bỏng, lôi cuốn, đầy đam mê và mang đậm không khí miền cao nguyên Scotland.

chien binh cua chua